Đăng lại truyện ngắn này của Nguyễn Thế Duyên
Hai Lúa: Khoảng 3 tháng trở lại, Lúa muốn viết một câu chuyện, câu chuyện của những kẻ “làm đĩ”… Chủ Nhật tuần rồi, đã viết được một nửa truyện, tự nhiên muốn lấy cái tựạ là “làm đĩ”. Search trên mạng để xem có bị trùng tên không, hihihi, mò ra câu chuyện này, ý tưởng, đối tượng và hoàn cảnh sao mà giống thế. (bắt đền bác tác giả này đấy, huhuhuhu !!!!). Chỉ có điều trong câu truyện của Lúa thì kẻ làm đĩ lại không sĩ diện,… cũng không tự tử vì ân hận và day dứt lương tâm. Tự nhiên đọc xong câu chuyện trên, câu chữ nó trốn ráo trọi, hổng viết được nữa rùi.
Xin cảm ơn tác giả Nguyễn Thế Duyên, viết về một dạng “nghề
nghiệp” quá phổ biến hiện nay. Hai Lúa xin post lại và xem đây như một sự xin
phép bác nhé.
Hắn cầm tinh tuổi Tuất. Ai cũng bảo người cầm tinh
tuổi Tuất bao giờ cũng thông minh. Mà đúng thế thật. Mới hơn ba mươi tuổi mà hắn
đã làm thư ký tòa soạn cho một tờ báo lớn của trung ương rất có uy tín. Buổi
sáng hôm nay hắn đến tòa soạn. Vừa đến cổng hắn đã gặp cô Mai công đoàn đang
vội vã đi ra.
- Đi đâu mà vội thế cô Mai?
- Anh không biết gì à? –Cô ta nhìn hắn
ánh mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ.
- Ông Nguyễn chết rồi. Tôi đến nhà ông
ấy xem công việc ma chay thế nào.
Hắn túm lấy tay cô Mai giữ lại hỏi dồn
dập.
- Chết lúc nào? Hôm qua tôi còn gặp
ông ấy trên hội nhà văn kia mà.
- Chết tối qua, nghe nói là tự tử.
Hắn choáng váng, buông vội tay cô Mai
ra. “Nghe nói là tự tử”, câu ấy như một nhát búa đánh trúng vào đầu hắn. Chẳng
lẽ là do mình? Cái chút lương tri còn le lói như ngọn đèn đã sắp hết dầu trong
hắn chợt bừng lên một đợt sáng cuối cùng. Không phải! Hắn lắc đầu tự bảo mình.
Chắc lão ta tự tử vì một điều gì đó. Có ai chết vì một bài báo bao giờ. Ngọn
đèn hết dầu tắt ngấm.
Hắn bước vào phòng làm việc. Thấy hắn
vào mọi người trong phòng đều quay ra nhìn hắn. Không ai nói một lời nào. Hắn
cố rặn ra một nụ cười có vẻ tươi tỉnh, có vẻ thản nhiên rồi đi về cái bàn làm
việc, bên trên để một tấm biển bằng mica với dòng chữ mạ vàng “Thư kí tòa
soạn”. Hắn chúi đầu vào đống bài vở chuẩn bị cho số báo ngày mai. Nhưng đầu óc
hắn quay cuồng, có cảm giác rằng những dòng chữ cứ xoắn vào nhau tạo thành một
cái dây thừng rồi cái dây thừng chữ ấy ngoằng thành một cái thòng lọng thít vào
cổ hắn. Hắn cảm thấy nghẹt thở. Hắn ném toẹt đống bản thảo xuống đất, mọi người
đều dừng công việc lại nhìn hắn. Vẫn không ai nói với hắn một lời nào. Hắn đứng
dậy bảo cả phòng.
- Đi làm mấy vại bia đi các ông. Hôm
nay tôi chiêu đãi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng
một người nói.
- Hôm nay tôi bận lắm, sắp đến hạn nộp
bài rồi mà hôm nay vẫn chưa được chữ nào.
“Sì”, hắn sì thầm một cái trong đầu.
Ai lạ gì đám phóng viên chúng mày. Một lũ chuyên gia “Bấu”. Đến cơ quan, đơn vị nào cũng tìm cách
bấu người ta đến rách da, rách thịt, dứt cũng chẳng ra. Nơi nào liên hoan tổng
kết mà mời nhà báo thì kéo đến cả đàn cả lũ uống chực, ăn chực hôm nay lại lên
cái mặt đạo đức. Thối! Mẹ kiếp! chúng mày mà với được cái ghế thư kí tòa sọan
này của tao thì chúng mày còn chửi gấp bốn lần tao ấy chứ. Cái lương tâm nhỏ
nhoi của hắn lên tiếng an ủi hắn làm cho hắn nhẹ cả lòng.
Công bằng ra mà nói hắn là một cây bút
có tài và chuyện bắt đầu từ tuần trước khi tổng biên tập gọi hắn lên phòng bảo.
- Cậu đọc cái này chưa?
Vừa hỏi, ông tổng biên tập vừa chỉ vào
một tờ báo đặt trên bàn. Hắn cầm tờ báo lên xem. Một bài tùy bút của nhà văn
Nguyễn, một cây đa, cây đề trong làng văn học.
- Em đọc rồi. Mà sao ạ?
Hắn đọc bài tùy bút này rồi thật. Đọc
xong, hắn vỗ đùi đến đét một cái rồi kêu lên. “Tuyệt” nhưng với cái tài đánh
hơi còn hơn cả con cảnh khuyển, hắn thấy một mùi lạ ở đây. Khôngphải mùi từ bài
tùy bút mà mùi từ cái câu hỏi của ông tổng biên tập.
- Tớ muốn cậu viết một bài phê bình
bài tùy bút này. Phê thật nặng. Hắn ngần ngừ. Hắn tự biết, những người như hắn
luôn luôn tự biết, hắn có tài thật đấy, nhưng là tài so với những đám dây leo,
tầm gửi chuyên chạy viết cho mấy cơ quan muốn được bốc thơm để kiếm lấy một cái
phong bì và một bữa bia mệt nghỉ chứ so sao được với những cây đa cây đề. Động
vào không khéo không sứt đầu thì cũng mẻ trán chứ chả chơi.
- Bài tùy bút này có vấn đề gì ạ?
Hắn hỏi thăm dò. Ông tổng biên tập
cười.
- Tớ đã đọc đâu mà biết.
- Nhưng đây là tùy bút của ông Nguyễn
mà anh.
Hắn vẫn kiên nhẫn thăm dò. Mặt ông
tổng biên tập nhăn lại. Ông có vẻ bắt đầu bực mình. - Sao tớ lại không biết là
của lão Nguyễn. Vì là của lão nên tớ mới gọi đến cậu. Nghe nói trên kia – Ông
tổng lấy tay chỉ chỉ lên trên trời – Các cụ ấy đang điên tiết lên với lão vì
lão móc máy gì đó các cụ nên báo ta phải đi trước một bước. Thôi! Cậu không làm
được thì để cho tôi bảo người khác.
Ông tổng cũng cầm tinh tuổi tuất, hơn
hắn hẳn một giáp. Chó già cũng có khác. Hắn chỉ đánh hơi được quanh quanh tòa
soạn. Cùng lắm là đánh hơi thấy mùi tiền, mùi bia ở một cơ quan nào đó chứ còn
cấp bộ, cấp trung ương thì cái mũi của hắn chịu. Nhưng mũi ông tổng lại đánh
hơi thấy. Hắn phục ông sát đất. Nói xong, ông tổng biên tập đứng dậy ra ý kết
thúc buổi nói chuyện. Ông chép miệng một cái rồi buông ra một câu lơ lửng.
- Sao mà kiếm một người thay chân thư
kí tòa soạn khó thế không biết.
Không biết mồm ông tổng thối hay cái
ghế thư kí tòa soạn thối mà cánh mũi của hắn phập phồng. Hắn đã bắt được mùi.
Hắn cười: Anh để đấy em thử xem. Khen văn thì khó chứ chê văn dễ ợt.
Thế là hắn viết một bài chửi hay đến
cái mức hắn đưa cho một bà bán tôm và một bà bán cá ở chợ Hôm xem, hai bà đều
bảo.
- Anh để chúng em đi copy lại bài này.
Phen này chúng nó chết với chị em em. Bài viết được đăng trên trang nhất. Và,
hôm nay ông Nguyễn tự tử. Buổi chiều, hắn đến dự tang lễ. Nhà ông nguyễn đông
nghịt. Toàn dân cầm bút. Ai cũng thương xót cho một tài năng chết uổng. Tang lễ
bắt đầu. Anh con trai trưởng của ông Nguyễn, đứng trước linh cữu của bố nói.
- Thưa các bác, các chú, các anh, các chị, trước khi ra đi bố tôi có
để lại một di thư bảo chúng tôi rằng chỉ đưộc bóc khi bắt đầu cử hành tang lễ
và phải bóc trước mặt mọi người. Theo đúng tâm nguyện của bố tôi, tôi xin được
bóc di thư của ông.
Anh ta dơ cao lá thư lên cho mọi người
nhìn thấy là chiếc phong bì còn nguyên. Cả đám tang im phăng phắc. Anh con trai
ông Nguyễn đọc to:
“ Tôi có độc một mong muốn là những
người không có nhân cách không được phép đến dự lễ tang của tôi. Những người đó
là…..”
Tai hắn ù đi khi nghe thấy tên mình
được xướng lên ngay đầu bảng danh sách. Đọc xong, anh con trai trưởng của ông
Nguyễn nói.
- Xin mời những người có tên trong
danh sách này rời khỏi tang lễ.
Cả một đám đông bỗng rẽ ra thành một
con đường rộng cho mười mấy con người, mặt cúi gằm thất thểu đi ra.
Rời đám tang, hắn đến thẳng một quán
rượu gọi một chai rượu mạnh. Hắn rót
rượu ra ly và uống ực một nhát, cứ thế hắn uống một hơi liền mấy ly. Hắn đã ngà
ngà say.
- Anh trai! Cho em xin một ly.
Hắn nhìn lên, mắt đỏ kè. Hắn hất hàm
ra hiệu cho cô gái cứ việc tự nhiên. Cô
gái rót rượu ra hai cái ly, đưa cho hắn một ly, cô bảo
- Anh giai! Ta cạch một cái để nhớ
cuộc hội ngộ này.
Hắn im lặng cầm chiếc ly lên cụng ly
cùng với cô gái. Cả hai cùng ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
- Cô làm nghề gì?
Hắn hỏi giọng đã bắt đầu lè nhè. Cô
gái phá lên cười, một tiếng cười ma quái nghe rờn rợn.
-Em làm đĩ. Thế mà anh cũng phải hỏi
Hai tiếng “làm đĩ” khô khốc từ miệng
cô gái khiến hắn rùng mình. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy một người tự
nhận mình là đĩ.
- Thế còn anh? Anh làm nghề gì?
- Tôi cũng làm đĩ.
Hắn không ngờ mình lại nói ra câu đó.
Hắn tưởng cô gái phải kinh ngạc lắm nhưng hắn đã nhầm. Cô gái tỉnh như không
hỏi lại.
- Đĩ đực à?
- Không! Đĩ văn
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.
- Đĩ văn? Sao chưa bao giờ em nghe
thấy loại đĩ ấy nhỉ?
- Có đấy.
Hắn trả lời gọn lỏn. Cô gái cười vang
sung sướng.
- Tuyệt vời! Ta cạch một ly nữa để
chúc mừng nào. Đồng nghiệp. – Cô gái lại rót rượu ra đầy hai cái ly. Hai cái ly
lại được nâng lên.
- Trăm phần trăm.
Cô gái ngồi xuống bên hắn, một tay đặt
lên vai hắn hỏi giọng có vẻ rất quan tâm.
- Hôm nay đồng nghiệpcó vẻ buồn. Có
việc gì đấy. Hay là đồng nghiệp lại mê khách hàng của mình mất rồi. Đừng có mà
dại.
Cô ta vẫn nghĩ mình là “đĩ đực”. Hắn
thầm nghĩ. Đột nhiên hắn hỏi.
- Trong nghề, đã bao giờ cô làm chết
người chưa?
- Sao mà chết đựợc. – Cô gái ngạc
nhiên. – Đến với em, người ốm khỏe ra, người già trẻ lại. Bao nhiêu ông già bảy
mươi, buồn chán đến với em lại thấy yêu đời. Em mà đi đám ma có khi các ông ấy
thấy em lại bật nắp quan tài mà nhỏm dậy ấy chứ.
- Thế thì nghề đĩ của cô cao quý hơn
nghề của tôi nhiều quá. Thốt ra câu đó, cô gái thấy hai giọt nước mắt của hắn
từ từ dâng đầy lên đôi mắt Sáng hôm sau, tòa soạn thấy hắn không đến cơ quan.
Buổi chiều người nhà hắn đến báo tin hắn tự tử.
Đám tang của hắn đông nghịt. Anh con
trai trưởng của ông Nguyễn cũng đến dự đám tang. Anh ta cắm hương lên bàn thờ,
chắp tay lạy ba lạy rồi từ từ rút trong túi áo ngực ra tờ di thư của bố mình và
nói to.
- Bố ơi! Con mạn phép bố gạch tên chú
ra khỏi danh sách của bố.
Anh cầm lấy cái bút, cẩn thận gạch tên
hắn ra khỏi danh sách.
Mộ hắn chôn ngay cạnh mộ ông Nguyễn
trong nghĩa trang Văn Điển. Ai đến thắp hương trên mộ ông Nguyễn cũng sang thắp
hương cho hắn và ai đến thắp hương cho hắn cũng sang thắp hương cho ông Nguyễn.
Và thật là kì lạ, hai làn khói hương của hai bát hương bốc lên cao rồi từ từ
xoắn vào nhau cứ thế bay lên trên nền trời xanh thẳm xanh thẳm.
căng vậy???
Trả lờiXóa