Trang

24 thg 9, 2013

Tạp Văn HEO MAY của Lưu Tuấn Kiệt - 8

Tuệ
 Chuyện tầm phào của lính có thể kể cả ngày không hết, nhưng đây là câu chuyện có thật của một đồng đội. Ai đã một lần tiếp xúc với cậu ta cũng phải tủm tỉm cười.
Đơn vị tôi đóng quân trên một quả đồi của vùng trung du. Nhà mới dựng tranh tre nứa lá. Mùa hè nóng hầm hập như dội lửa, mùa đông lại rét như cắt ruột. Ấy thế nhưng lính ta vẫn ăn khỏe, ngủ khỏe. Mỗi người mỗi bữa được hai bát cơm B52 (loại bát sắt Trung Quốc). Ngày hai bữa chính, một bữa phụ. Vị chi được bảy bát cơm trong một ngày, tạm gọi là no đủ. Nhưng tiểu đội tôi có một người lúc nào cũng thiếu ăn. Quanh năm cậu ta kêu đói. Anh em gọi đùa là Tuệ “hộ pháp”. Tuệ cao lớn, sức vóc, chân đi giày dép ngoại cỡ, quần áo khoác bộ nào cũng ngắn cũn cỡn, không ai nhịn được cười. Tuệ từ tiểu đội cao xạ bỗng nhiên được đại đội “bắn súng” sang đơn vị tôi - cối 82 chắc cũng vì lý do này. Chẳng tiểu đội nào muốn chứa cái thằng ăn khỏe! Ở với chúng tôi được một tuần tiểu đội phải ra “nghị quyết” bớt một phần cơm cháy của lợn để cho cậu ta ăn. Thế là bữa cơm nào Tuệ cũng được ưu tiên thêm một tảng cháy kể cả cháy sém. Cởu ta chan canh với cháy, sì sụp ăn một cách ngon lành.

Làm đĩ

Đăng lại truyện ngắn này của Nguyễn Thế Duyên

Hai Lúa: Khoảng 3 tháng trở lại, Lúa muốn viết một câu chuyện, câu chuyện của những kẻ “làm đĩ”… Chủ Nhật tuần rồi, đã viết được một nửa truyện, tự nhiên muốn lấy cái tựạ là “làm đĩ”. Search trên mạng để xem có bị trùng tên không, hihihi, mò ra câu chuyện này, ý tưởng, đối tượng và hoàn cảnh sao mà giống thế. (bắt đền bác tác giả này đấy, huhuhuhu !!!!). Chỉ có điều trong câu truyện của Lúa thì kẻ làm đĩ lại không sĩ diện,… cũng không tự tử vì ân hận và day dứt lương tâm. Tự nhiên đọc xong câu chuyện trên, câu chữ nó trốn ráo trọi, hổng viết được nữa rùi.
Xin cảm ơn tác giả Nguyễn Thế Duyên, viết về một dạng “nghề nghiệp” quá phổ biến hiện nay. Hai Lúa xin post lại và xem đây như một sự xin phép bác nhé.      

         

      Hắn cầm tinh tuổi Tuất. Ai cũng bảo người cầm tinh tuổi Tuất bao giờ cũng thông minh. Mà đúng thế thật. Mới hơn ba mươi tuổi mà hắn đã làm thư ký tòa soạn cho một tờ báo lớn của trung ương rất có uy tín. Buổi sáng hôm nay hắn đến tòa soạn. Vừa đến cổng hắn đã gặp cô Mai công đoàn đang vội vã đi ra.
          - Đi đâu mà vội thế cô Mai?
          - Anh không biết gì à? –Cô ta nhìn hắn ánh mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ.  
          - Ông Nguyễn chết rồi. Tôi đến nhà ông ấy xem công việc ma chay thế nào.
          Hắn túm lấy tay cô Mai giữ lại hỏi dồn dập.
          - Chết lúc nào? Hôm qua tôi còn gặp ông ấy trên hội nhà văn kia mà.
          - Chết tối qua, nghe nói là tự tử.